Đôi khi, ta rơi vào một khoảng lặng dù ta đang đứng giữa dòng đời tấp nập. Ta thu mình lại, chỉ muốn một mình, chỉ muốn im lặng. Ta không muốn gặp ai, nói chuyện cùng ai. Thời khắc ấy, tưởng như thời gian đang ngừng lại, chỉ một mình ta đứng yên đây, mặc cuộc sống xô bồ xoay vần. Thực chất ta không đơn độc, nhưng ta vẫn lựa chọn sự cô đơn để đối phó với nỗi buồn, chỉ là ta muốn bình yên. Thực chất ta không đang gặp biến cố gì, nhưng ta vẫn trở nên trầm lặng, vì dường như ta đã gồng mình vờ như mạnh mẽ quá lâu rồi. Để khi quá lâu, đủ để ta cảm thấy có một chút gì đó nhói ở tim, một chút yếu lòng.
Với mọi người, ta luôn tỏ ra rằng mình mạnh mẽ vô cùng. Ừ thì ta mạnh mẽ, mạnh mẽ khi lựa chọn con đường gồng mình mạnh mẽ. Ta vờ mạnh mẽ, không phải ta kiên cường, chỉ là ta sợ ai đó sẽ làm tổn thương ta. Ta không muốn nhận sự quan tâm, giúp đỡ từ ai, không phải ta đủ sức vượt qua một mình, chỉ là ta sợ rằng, trong vô thức bản thân mình sẽ dựa dẫm vào đấy, đến khi không còn ai, có phải đau không? Đôi khi, ta muốn thoát khỏi vỏ bọc đó, ta muốn ai đó biết rằng thực ra ta cũng biết buồn, biết đau, ta yếu đuối trong vỏ bọc mạnh mẽ. Nhưng rồi, để làm gì, có ổn hơn không? Trong cuộc sống này, biết ai chân thành hay giả dối không hay... Nhưng dù có chân thành đến đâu, thì việc để họ phải nghe những lời trãi lòng, than vãn thì dù họ có kiên nhẫn đến mức nào, thì đến một ngày họ cũng cảm thấy chán nản về việc đó. Dường như trong dòng đợi tấp nập này, chỉ có gia đình là nơi yêu thương ta vô điều kiện. Đó là nơi chấp nhận chúng ta, dù ta có phạm biết bao nhiêu lỗi lầm, lắng nghe chúng ta, dù ta có nhiều chuyện trãi bày đến đâu. Đó là nơi, dù có một thời gian dài không gặp, không trò chuyện, nhưng tình cảm vẫn không thay đổi, thậm chí là ngày càng nồng nàn, đậm sâu. Thử hỏi thế giới ngoài kia, chỉ cần một năm hay một tháng thậm chí là một tuần không trò chuyện, có phải mối quan hệ sẽ trở nên tệ hơn không? Khi tôi nhận ra, thật sự thì không có sự chân thành giữa người dưng như tôi từng nghĩ, thì tôi đã lựa chọn con đường độc bước trên hành trình trưởng thành này. Hãy nhớ rằng, ta chỉ đang cô đơn, chứ ta không cô độc, chí ích ta vẫn còn một nơi để hướng về, một nơi là động lực to lớn để ta không ngừng cố gắng nỗ lực. Một mình, vẫn ổn mà phải không?
Comments
Post a Comment