Skip to main content

Yên

Đôi khi, ta rơi vào một khoảng lặng dù ta đang đứng giữa dòng đời tấp nập. Ta thu mình lại, chỉ muốn một mình, chỉ muốn im lặng. Ta không muốn gặp ai, nói chuyện cùng ai. Thời khắc ấy, tưởng như thời gian đang ngừng lại, chỉ một mình ta đứng yên đây, mặc cuộc sống xô bồ xoay vần. Thực chất ta không đơn độc, nhưng ta vẫn lựa chọn sự cô đơn để đối phó với nỗi buồn, chỉ là ta muốn bình yên. Thực chất ta không đang gặp biến cố gì, nhưng ta vẫn trở nên trầm lặng, vì dường như ta đã gồng mình vờ như mạnh mẽ quá lâu rồi. Để khi quá lâu, đủ để ta cảm thấy có một chút gì đó nhói ở tim, một chút yếu lòng. 


Với mọi người, ta luôn tỏ ra rằng mình mạnh mẽ vô cùng. Ừ thì ta mạnh mẽ, mạnh mẽ khi lựa chọn con đường gồng mình mạnh mẽ. Ta vờ mạnh mẽ, không phải ta kiên cường, chỉ là ta sợ ai đó sẽ làm tổn thương ta. Ta không muốn nhận sự quan tâm, giúp đỡ từ ai, không phải ta đủ sức vượt qua một mình, chỉ là ta sợ rằng, trong vô thức bản thân mình sẽ dựa dẫm vào đấy, đến khi không còn ai, có phải đau không? Đôi khi, ta muốn thoát khỏi vỏ bọc đó, ta muốn ai đó biết rằng thực ra ta cũng biết buồn, biết đau, ta yếu đuối trong vỏ bọc mạnh mẽ. Nhưng rồi, để làm gì, có ổn hơn không? Trong cuộc sống này, biết ai chân thành hay giả dối không hay... Nhưng dù có chân thành đến đâu, thì việc để họ phải nghe những lời trãi lòng,  than vãn thì dù họ có kiên nhẫn đến mức nào, thì đến một ngày họ cũng cảm thấy chán nản về việc đó. Dường như trong dòng đợi tấp nập này, chỉ có gia đình là nơi yêu thương ta vô điều kiện. Đó là nơi chấp nhận chúng ta, dù ta có phạm biết bao nhiêu lỗi lầm, lắng nghe chúng ta, dù ta có nhiều chuyện trãi bày đến đâu. Đó là nơi, dù có một thời gian dài không gặp, không trò chuyện, nhưng tình cảm vẫn không thay đổi, thậm chí là ngày càng nồng nàn, đậm sâu. Thử hỏi thế giới ngoài kia, chỉ cần một năm hay một tháng thậm chí là một tuần không trò chuyện, có phải mối quan hệ sẽ trở nên tệ hơn không? Khi tôi nhận ra, thật sự thì không có sự chân thành giữa người dưng như tôi từng nghĩ, thì tôi đã lựa chọn con đường độc bước trên hành trình trưởng thành này. Hãy nhớ rằng, ta chỉ đang cô đơn, chứ ta không cô độc, chí ích ta vẫn còn một nơi để hướng về, một nơi là động lực to lớn để ta không ngừng cố gắng nỗ lực. Một mình, vẫn ổn mà phải không?

Comments

Popular posts from this blog

Khắc Khe!

Bản thân tôi luôn tự nghĩ mình đã đi theo chuẩn mực, quy tắc. Nhưng thực sự đó chỉ là sự ngộ nhận. Đó là minh chứng cho việc "nói thì dễ - làm thì khó". Tôi nghĩ bắt đầu từ ngày mai tôi cần có những quy định khắc khe cho chính mình. Có lẽ thời gian qua, bản thân mình cố gắng nhưng chưa đủ. Vì thể, tôi chắc chắn bản thân tôi có những tiềm năng, tố chất nhưng lại không biết tận dụng, phát huy. Mà nhiều lúc lại ỷ lại vào điều đó. Cho nên, tôi có thể sẽ bị vượt mặt thậm chí là tụt dốc trên chặng đua về kiến thưc. Tôi luôn vẽ ra những mục tiêu, kế hoạch hoành tráng nhưng lại xếp vào một góc cũ kỹ và không bao giờ ngó lại. Tôi luôn mơ tưởng về một tương lai tốt đẹp, hào nhoáng nhưng ngay chính thời điểm bây giờ, bản thân tôi lại luôn chây lười và ỷ lại. Thôi, đủ rồi! Ta đừng mãi nhìn xuống rồi tự cao, mà hãy nhìn lên đi. Trong lúc mình đang lướt Facebook một cách vô thức và vô dụng thì hàng ngàn người kia đang xây dựng một tương lai tốt đẹp cho họ đấy. Đặt mục tiêu đến năm 20 tuổi,...